Những mảnh vỡ
Sài Gòn, ngày ... tháng... năm... Ngày hôm nay em đã khóc... Ngày hôm nay em đã vô thức để người khác nhìn thấy giọt nước mắt yếu đuối của mình. Hóa ra em vẫn vậy, vẫn là cô gái yếu đuối mau nước mắt, vậy mà em cứ nghĩ em đã mạnh mẽ, em đã thay đổi. Có những lúc những cảm xúc trong em vỡ òa. Có những lúc em chỉ muốn ôm chặt lấy một ai đó mà khóc, để cho nước mắt cuốn đi những nỗi niềm chất chứa trong em. Có những lúc em muốn có ai đó lắng nghe em nói, cho em những lời khuyên, hay thậm chí quát mắng em, rằng em không được như thế này, không được như thế kia. Có những lúc em muốn, em muốn được tâm sự với người lạ. Cũng chẳng có gì đâu, chỉ là cảm xúc trong em hơi lộn xộn, chưa ngay lối. Có gì đâu mấy chuyện cũ rích cứ lặp đi lặp lại, có gì đâu là tại em quá đa đoan quá nội tâm, hay suy nghĩ linh tinh nhưng lại luôn không tìm được câu trả lời để rồi lại mặc kệ, để rồi lại một vòng cảm xúc luẩn quẩn. Có gì đâu chỉ tại là em chưa đủ mạn...